Phim Hoạt Hình đặc sắc hay nhất thế kỷ – CHUYỆN CỦA ĐỐM: Đăng ký kênh để được đón xem nhiều hơn mỗi ngày: Từ kho tàng cổ tích Việt Nam phong phú: Thạch Sanh, Tấm Cám,… lần đầu tiên được chuyển thể thành hoạt hình 3D trên sóng truyền hình. Nàng công chúa và hạt đậu là một câu chuyện cổ tích Andersen thú vị. Cùng đọc và tìm hiểu ý nghĩa của truyện cổ tích Nàng công chúa và hạt đậu. BachhoaXANH là đại siêu thị với hơn 15.000 sản phẩm đa dạng. Khó có thể tưởng tượng hạt đậu bé nhỏ lại là niềm đam mê lớn lao kéo dài tận 40 năm để gây dựng và theo đuổi như Đậu Phộng Tài Tài, thương hiệu thuộc công ty Cổ phần Sản Xuất Thương Mại Tài Tài với những sản phẩm đậm chất đặc trưng, dân dã nhưng rất riêng của người Việt. Dựa vào câu chuyện Chú đậu, em hãy viết 2-3 câu kể về hành trình biến thành cây đậu của chú hạt đậu, đây là câu hỏi trong SGK Tiếng Việt 2 tập 1 Kết nối kiến thức với cuộc sống. Câu chuyện hạt đậu và 40 năm theo đuổi ước mơ . Sau 40 năm phát triển, Công ty CP Sản xuất - Thương mại Tài Tài cung cấp thị trường các sản phẩm đậu phộng đặc trưng, chất lượng. Đi lên từ hạt đậu bé nhỏ T3fL. Every year on the 3rd of February, Japanese people will spread roasted beans while shouting loudly. This is the Japanese event "Setsubun" which has the purpose of chasing away demons, or "Oni" in Japanese. But what are Oni? Why do Japanese people use beans to chase them away? Today, we will help you to understand the truth of this cultural and mysterious event. What are Oni?Although there are various opinions, some opinion says that Oni are Gods, some say they are ghosts, while some say an Oni is the spirit of a person who has passed away. However, no matter which of these you believe, Oni are thought to be a type of bad within Setsubun refers to all evil things such as illness, injury, accident, etc. How can “Oni” be chased away with only soybeans?Since ancient times, Japan emphasizes the importance of the “five grains” of rice, wheat, millet, hie barnyard millet, and bean soybean. In the autumn harvesting season, there is also a prayer for “Gokokuhojo” in which people pray for a good harvest of grains. Therefore, since “five grains” have such a mysterious power, the Japanese think that it will be powerful enough to chase away it is said that the culture derived from the pronunciation of "bean" mame is also the same as "kill the demon" mame.By the way, on the day of “Setsubun”, the Japanese will put the head of a sardine which has a smell that is disliked by Oni at the entrance and also inside of the house, as well as decorate holly which has painful thorns. In other words, the Japanese are trying to protect themselves from bad luck. Why do the Japanese do it on 3rd February?“Setsubun” falls on the season-changing day, and therefore it is said that it is a day when bad things will enter easier. It is said that bad things will occur in the next season if the evil and bad things accumulated in the current season are not cleared. Therefore, it was fixed on 3rd February which falls in the winter when people get sick easily and is also a festive day of the lunar the way, the beans which were scattered will be eaten and the quantity depends on the age of the person plus one counted age so that a bad thing is not going to happen for this whole year. There are still many contemporary Japanese people who follow this custom. Đây là câu chuyện thầy tôi đã từng kể đi kể lại rất nhiều lần để răn chúng tôi trong quá trình tu học. Hôm nay tôi đăng lại câu chuyện tại đây để tất cả mọi người cùng đọc và suy ngẫm nhé Ở vùng xa xôi kia có một bà lão sống một mình trong túp lều tranh, chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Bà kiếm sống bằng việc trồng trọt rau đậu trên một thửa đất nhỏ gần nhà. Bà rất tốt bụng, tuy nghèo nhưng bất kỳ người khách đường xa nào mệt mỏi ghé xin nước uống hoặc củ khoai cho đỡ đói lòng bà đều sẵn sàng chia sẻ phần của mình. Một ngày kia, có người khách hành hương thấy bà sống cô độc nghèo nàn giữa hoang vu, biết là bà có nhiều nghiệp chướng từ những kiếp trước bèn truyền cho bà một câu thần chú của Quán Thế Âm Bồ-tát có thể dùng để giải trừ nghiệp chướng. Bà già không biết chữ cho nên luôn miệng lẩm bẩm cố học thuộc lòng. Câu thần chú gồm có sáu chữ Án Ma Ni Bát Di Hồng nhưng bà đã nhớ nhầm cách phát âm trở thành Án Ma Ni Bát Di Xanh. Hàng ngày, sau khi đã xong công việc trồng trọt và gặt hái, bà bày ra hai cái chén, một cái chén không, còn một cái thì để đầy những hạt đậu nành. Mỗi khi đọc xong một câu thần chú, bà nhặt một hạt đậu từ trong chén đầy bỏ sang cái chén không, đến khi cái chén không đã chứa đầy đậu thì bà làm ngược trở lại. Cứ như thế, bà tụng niệm từ ngày này sang này kia. Lòng thành kính của bà được ứng hiện cho nên sau này những hạt đậu không còn cần đến bàn tay của bà nhặt lấy, cứ một câu thần chú vừa được phát ra thì một hạt đậu tự động nhảy sang cái chén bên cạnh. Bà lão thấy vậy thì vui mừng lắm, càng chuyên cần tụng niệm chăm chú hơn. Một hôm nọ có một vị sư đi ngang qua mái lều tranh lụp xụp của bà, thấy có ánh hào quang tỏa rực rỡ, vị sư lấy làm kinh ngạc, nghĩ rằng bên trong mái lều tranh này có một vị chân tu đắc đạo, ông ghé vào thăm hỏi. Bà lão xúc động khi thấy vị Tăng đến thăm, bà quỳ xuống đảnh lễ, mà miệng thì vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm câu thần chú Án Ma Ni Bát Di Xanh. Vị sư lấy làm ngạc nhiên vì không hiểu ánh hào quang rực rỡ mà ông thấy phía bên ngoài phát xuất từ nơi đâu. Ông lần lần hỏi thăm- Chẳng hay nữ thí chủ tu tập bao nhiêu năm rồi và ở đây còn có ai khác nữa hay không? - Thưa ngài, ở đây chỉ có một mình tôi. - Bà ở một mình có buồn không? - Tuy chỉ ở một mình nhưng hàng ngày tôi tu tập tụng kinh, nhờ vậy mà tôi không cảm thấy buồn khổ. - Bà đang tu luyện kinh sách nào vậy? - Thưa ngài, tôi không biết chữ, tôi chỉ biết tụng niệm duy nhất một câu thần chú Án Ma Ni Bát Di Xanh. Nhà sư thở dài tiếc nuối - Bà lão ơi, bà đã đọc sai câu thần chú đó rồi, phải phát âm là Án Ma Ni Bát Di Hồng mới đúng. Bà rất đau buồn vì sự nhầm lẫn này, như vậy thì bao nhiêu năm tụng niệm coi như dã tràng xe cát biển đông. - Xin cám ơn ngài cũng đã cho tôi biết mình sai, bằng không thì tôi còn tiếp tục sai nữa. Nhà sư từ giã bà lão để tiếp tục con đường của ông. Bà lão lại tiếp tục công việc tụng niệm của bà mà lần này với câu thần chú mới Án Ma Ni Bát Di Hồng. Thế nhưng tâm trí của bà còn rối loạn vì sự việc vừa rồi cho nên ý chí của bà không được tập trung. Mỗi câu niệm của bà không còn làm cho những hạt đậu hứng khởi nhảy sang cái chén bên cạnh như lúc trước. Bà lão vừa tụng niệm mà nước mắt cứ tuôn rơi vì tiếc cho công phu bao nhiêu năm trôi theo dòng nước vì đã đọc sai câu thần chú. Đi được một quãng, nhà sư ngoái đầu nhìn lại thì thấy căn nhà của bà lão không còn hào quang chói sáng, bây giờ túp lều tranh hiện hình dột nát mà lại âm u buồn bã. Nhà sư ngạc nhiên quay trở lại, nhìn qua khe cửa, ông thấy khuôn mặt bà lão đầm đìa nước mắt và câu tụng niệm lộn xộn khi thì “Án Ma Ni Bát Di Hồng”, khi lại là “Án Ma Ni Bát Di Xanh”… Nhà sư giật mình nghĩ rằng chính mình đã khiến bà lão không còn tập trung được tư tưởng như trước. Ông vội vã bước vào và nói với bà lão rằng - Lúc nãy ta chỉ đùa với bà thôi, câu thần chú của bà tụng mới thật là đúng. - Nhưng tại sao sư phụ lại dối gạt tôi như vậy? - Ta muốn thử xem lòng thành kính của bà đối với Tam bảo như thế nào vậy thôi. Từ nay về sau bà cứ tiếp tục tụng niệm y như cũ là đúng. Sau khi nhà sư ra đi, bà lão yên tâm tiếp tục tụng niệm, mỗi một câu Án Ma Ni Bát Di Xanh được niệm ra với tâm hồn bình an tươi mát và một hạt đậu tự động nhảy sang cái chén bên cạnh. Nhà sư đi lên đến đỉnh núi, ông ngoái đầu nhìn lại thì thấy hào quang phát ra từ túp lều tranh của bà lão làm sáng rực cả một góc trời. ***Trên đây là câu chuyện đã được lưu truyền rất rộng rãi trong thế giới Phật giáo, từ người này kể qua người kia đã có thay đổi vài chi tiết nhỏ nhưng nội dung của nó luôn gây niềm xúc động vì tấm lòng thành kính của bà lão đối với Tam Bảo. Câu chuyện này nói lên rằng âm điệu, ngôn từ của thần chú tuy rất quan trọng, thế nhưng lòng thành kính và ý chí chân thành trong lúc niệm thần chú còn quan trọng hơn nhiều. - st Câu chuyện dưới đây tôi cũng được thầy kể cho nghe khá lâu rồi, tầm 8-9 năm về trước, hôm nay cũng xin chia sẻ lại tại đây để mọi người cùng đọc và suy ngẫm. Câu Chuyện Phật Giáo Số 2 – Bong bóng nước - Chuyện kể cho bé Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử muốn tìm một công chúa xứng đáng để cưới làm vợ. Chàng đi khắp thế giới để mong tìm được người hợp ý chàng. Chàng đã gặp biết bao nhiêu công chúa, nhưng ai cũng bị chàng chê ở một điểm nào đấy. Hoàng hậu, người theo dõi cuộc tìm kiếm của chàng, dần dần cũng không kiên nhẫn hỏi - Con còn đòi hỏi tiêu chuẩn gì nữa nào? - Chính con cũng không biết nữa! – chàng trả lời - nhưng phải đích thực là công chúa cơ! Bà mẹ lắc đầu. Chàng hoàng tử càng cảm thấy buồn chán hơn sau mỗi chuyến đi không đạt ý nguyện. Chàng muốn có một người vợ mang cho chàng hạnh phúc. Hoàng hậu nói với vua - Nếu cậu ta một lần nào đấy đưa một cô gái về nhà, tôi sẽ nhận ra ngay, cô gái ấy có xứng đáng là công chúa hay không. - Thế hả? Bà nhận biết bằng cách nào vậy? - nhà vua hỏi - Thật là chẳng đơn giản chút nào để nhận ra một công chúa. Hoàng tử lại khăn áo ra đi, và lại trở về một mình. Rồi một ngày mùa đông đến. Thời tiết thật bất lợi gió, mưa, sấm, chớp thét gào trên khắp mọi miền đất nước. Mưa như trút nước, gió thổi ù ù. ột nhiên có tiếng gõ nhẹ vào cửa lâu đài. - Tôi phải kiểm tra xem tại sao ai đó lại gõ cửa giữa trời giông bão như thế này?- nhà vua nói. Ông đi ra định mở cửa, nhưng gió giật mạnh quá đến nỗi cánh cửa mở tung ra. Ông nhìn thấy một hình ảnh rất đáng thương. Ngoài sân có một cô gái ướt đầm đìa. Nước mưa chảy từ tóc và quần áo xuống đất. Nước chảy vào mũi giày rồi lại ra phía gót chân. - Thôi vào đây, thật tội nghiệp cháu bé! Nhà vua thốt lên và đưa cô bé đang run cầm cập vào lâu đài, để có thể sưởi ấm được cho cô trong phòng của hoàng hậu. - Ồ kinh khủng quá! – cô gái thốt lên - mà cháu lại là một công chúa đích thực. Nhà vua và hoàng hậu nhìn nhau. - Một công chúa đích thực? - bà hỏi khe khẽ. - Vâng, đúng ạ - nàng trả lời - nhưng bây giờ cháu rất mệt và rất muốn hoàng hậu và bệ hạ cho cháu một chỗ nghỉ yên tĩnh. "Bây giờ phải chính mình lo việc này mới được.” Hoàng hậu nghĩ thế và vội vã sắp xếp chỗ ngủ cho cô gái. Hoàng hậu dồn tất cả đệm ngủ dành cho khách của nhà vua lại, rồi xếp chồng lên nhau trên sàn nhà. Bà còn cầm trong tay một hạt đậu khô. Nhà vua đi theo vợ. - Hoàng hậu muốn làm gì với hạt đậu đấy? Nhà vua hỏi. Nhưng hoàng hậu chỉ mỉm cười không nói. Bà lẳng lặng để hạn đậu dưới cùng và xếp 20 tấm đệm lên trên, trên 20 tấm đệm là 20 lượt khăn trải làm bằng lông tơ của con ngỗng. "Nào, bây giờ chúng ta thử xem, có phải vị khách này là một công chúa đích thực hay không?" Hoàng hậu thầm nghĩ. “Ngày mai, bí ẩn sẽ được giải đáp.” Sáng hôm sau, nhà vua đã hiểu những gì hoàng hậu làm. - Thế nào, tiểu thư hôm qua có ngủ ngon trên chiếc giường đẹp và mềm đó không? – Hoàng hậu hỏi cô gái. Cô con gái tội nghiệp nói - Ô, rất kém, hầu như cả đêm cháu không chợp mắt. Hoàng hậu im lặng rất hy vọng, nháy mắt nhìn chồng. Cô gái kể tiếp - Có trời mới biết được có cái gì đấy ở giường. Cháu nằm lên vật gì đó rất cứng, đến nỗi toàn thân cháu thâm tím lại. - Có vậy chứ! - Hoàng hậu kêu lên - Qua hai mươi tấm đệm và 20 tấm khăn trải làm bằng lông tơ ngỗng mà tiểu thư vẫn cảm nhận được hạt đậu bé xíu. Tiểu thư đúng là một công chúa đích thực! Vì chẳng ai trên thế giới này lại nhạy cảm đến như thế! Cả lâu đài bừng lên không khí hân hoan, vì họ đã có được một cô công chúa xứng đáng. Không một phút chần chừ, hoàng tử cầm tay cô gái. ám cưới linh đình được tổ chức. Hạt đậu đó được đưa vào viện bảo tàng hoàng cung. Khách tham quan có thể thấy nó, nếu chưa ai mang nó đi khỏi viện bảo tàng. ← Sự tích ông đầu rau→ Ba người bạn CÂU CHUYỆN VỀ HẠT ĐẬU​Bên bìa núi, cạnh con sông Bùng chảy qua, có một ngôi nhà , nhỏ xinh bằng bàn tay làm toàn bằng cói. Hai bà cháu nhà hạt đậu sống ở đó. Bà của hạt đậu đang ốm nặng có nguy cơ không qua khỏi. Hạt đậu buồn lắm. Đôi mắt thường ngày sáng lấp lánh giờ đây đẫm những hạt mưa. Hai bím tóc óng ả cũng ngủ trên vai hạt đậu. Một buổi chiều, nắng đúc thành khối trên mặt sông, trên lá bưởi, trên mái nhà, trên người bà,.. và bà của hạt đậu đã ra đi. Bầu trời đã đón bà đi. Mặt đất đã đón bà đi sang một thế giới vô cùng tươi đẹp để sống vì bà hạt đậu rất tốt. Hạt đậu tin như thế. Trước khi nhắm mắt, bà dặn hạt đậu “ Cháu phải sống tốt, sống có ích, cháu nhé!”. Bây giờ hạt đậu nghĩ sống cho tốt, cho có ích, mình không thể ngồi một chỗ buồn rầu cô đơn thế này được. Mình phải làm một cái gì đó. Một sáng tinh mơ, hạt đậu khoác lên mình một chiếc khăn quàng cổ màu xanh rồi ra đi. Hạt đậu đi sâu vào trong rừng. Hương của rừng, của trời như một bàn tay mát trong mềm mại ấp ôm vỗ về hạt đậu. Hạt đậu căng mình ra hít lấy vị thuốc tiên ấy của trời. Và thật kì diệu âm thanh gì nghe hay quá đi thôi! Một dàn đồng ca tuyệt vời. Trên vòm cây, các loài chim tụ họp và đang hết mình ca lên những khúc ca đặc biệt của loài. Hạt đậu nghĩ Tiếng hót của chim làm cho thấy sảng khoái, yêu đời, vui vẻ, bao nhiêu. Chắc chắn đây là việc làm có ích rồi. Mình cũng sẽ làm như hạt đậu cất tiếng hót. Dàn đồng ca đang du dương bỗng trở nên ồn ào không thể chịu được. Cả đàn chim nháo nhác, đầy tức giận rồi vỗ cánh bay. Hạt đậu buồn rầu đi tiếp. Bỗng một thứ màu sắc rực rỡ làm cho hạt đậu lóa cả mắt. Thì ra một bông hoa Hướng Dương. Ôi, nhũng cánh hoa vàng mịn màng thon thả làm sao! Nhị của hoa giống như ông trăng ngày rằm nằm ngay ngắn giữa muôn cánh hoa. Rung rinh… Rung rinh… Sao hoa Hướng Dương lại to và đẹp thế nhỉ còn mình thì bé và sạm màu quá? -Chị Hướng Dương đẹp và cười to như thế phỏng có ích gì? – Hạt đậu hỏi. -Tôi đang làm một việc có ích đấy chứ! Tôi đem đến niềm vu cho mọ người. Tôi làm cho cánh rừng này đẹp hơn lên. Và khi sang thế giới bên kia, tôi để lại một thứ hạt ăn rất thơm ngon. -Thế thì cho tôi làm một việc có ích như chị với nhé! -Tự nhiên thôi! – Hướng Dương cười. Thế là hạt đậu căng mình,rướn hết sức để phình to. Trông nó mới vất vả làm sao! Muôn loài xung quanh cười vang. Cuối cùng, một hạt đậu thon dài, xinh đẹp trở nên tròn vo. Chị đi qua thấy vậy cuời toáng lên làm cho hạt đậu lăn xa. Hạt đậu cứ thế lăn đi. Qua những chiế lá, êm đến là êm. Qua một cành mục, muốn hụt cả hơi. Ôi đau quá! – Hạt đậu lăn qua những cái gai nhọn, nó kêu thét lên. Rồi dừng lại bên ụ mối, lọt thỏm vào cái lỗ. Ở đây có một điều khủng khiếp vừa xảy ra Cháy rừng. Chẳng còn một loài cây nào sống sót trên cả một khoảng đất rộng. Hơi nóng bừng bừng. Hạt đậu nghĩ Thế là mình hết đời rồi. Mình đã không làm được gì có ích cả! Hạt đậu nhớ ngôi nhà nhỏ bé xinh xắn mát mẻ của mình. Hạt đậu nhớ bà. Hạt đậu thấy mình thật có lộ với bà. Và hạt đậu khóc. Nước mắt chảy ròng ròng làm cho đất xung quanh trở nên ẩm mát. Ta hãy cố một lần cuối xem sao, phải ra khỏi nơi đây. Hạt đậu lấy hết sức vươn mình để ngoi lên khỏi cái lỗ. Và các em biết không? Trên mảnh đất tưởng chừng như mất hẳn sự sống này, một mầm cây xanh tươi đang theo ánh nắng vươn lên mở đầu cho một điều kì diệu nhất “SỰ SỐNG” Truyện cổ tích thế giớiĐọc truyện Nàng công chúa và hạt đậuTruyện cổ tích "Nàng công chúa và hạt đậu" là câu chuyện có thật và nàng công chúa xinh đẹp, thông minh, sắc sảo toàn vẹn. Câu chuyện với rất nhiều bài học bổ ích và lý thú đang chờ đón các em nhỏ khám xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mưa ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài. Lão vương thân chinh ra mở ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn nhỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng. Nàng tự giới thiệu nàng là công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi. Hoàng hậu nghĩ thầm “Được, cứ để xem xem!” . Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là cái giường dành cho công ra người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không. Nàng đáp – Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình hậu bèn phán – Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt tử cưới nàng làm vợ và hạt đậu được bày trong một phòng triển lãm, đến giờ vẫn vào xem được, vì chưa có ai lấy đi tôi kể đến đây là hết và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật phim hoạt hình Nàng công chúa và hạt đậu

câu chuyện hạt đậu