Thương bố mẹ thì lấy chồng đi!”. Nhưng chồng ở đâu mà lấy? Chồng có là hàng có sẵn bán ở các siêu thị hay order trên sàn thương mại điện tử được ư? Cô tức nghẹn. Nhưng không dám bật lại bà ngoại. Không về thì không về – Thương ghim quyết định đó chặt trong Sex phim xxx cưỡng dâm ông bố chồng mạnh mẽ. Biết điều này là hoàn toàn sai trái, bố chồng nàng bỏ chạy trong khi còn chưa kịp mặc quần áo, thế nhưng khi bị con dâu đuổi kịp ông lại thấy rằng thân hình của nó đúng là một điều khá tuyệt vời. Nếu như không làm gì Trông thấy chúng tôi, bố chồng cười ngượng chào. Nhìn thấy bố chồng đã già mà còn phải khổ như vậy khiến tôi thương trào nước mắt, vội chất vấn chồng sao lại để bố sống ở một nơi như vậy thì anh giải thích: " Chính bố là người đã ngỏ ý muốn vào nhà kho Subscribe cho kênh youtube của mình để xem nhiều video hay hơn nữa nhéhttps://www.youtube.com/channel/UCREi3pl_U42s_q5OpL0zXIg?sub_confirmation=1 Nghe Facebook Watch video from Góc Truyện Tranh: 2.4K views, 36 likes, 2 loves, 5 comments, 0 shares, Facebook Watch Videos from Góc Truyện Tranh: Bố Bố chồng ma mãnh - Truyện ảnh động Update chap 1.2, siêu phẩm chảy cả nước :p :p :p | By Góc Truyện Tranh o0CL. Tôi xin lỗi nếu câu chuyện của tôi làm các bạn bức xúc hay khó chịu, nhưng tôi đang mỗi ngày sống cuộc sống lén lút và tăm tối ấy, rất mong có một ai đó lắng nghe và chia sẻ nhưng lại không thể tìm đau đớn và suy sụp sau khi thầy dứt khoát chia Dân Việt Tôi viết lên những dòng tâm sự này, chỉ mong vơi nhẹ nỗi lòng, và cũng là để mong mọi người đừng đi lạc lối như tôi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, nhà tôi cũng không lấy gì làm khá giả nhưng ông trời thương ban cho tí nhan sắc. Những ngày đi học trên Hà Nội, tôi luôn được một vài anh bạn săn đón nhưng chưa một lần gật đầu nhận lời làm bạn gái ai. Năm thứ ba tôi mới bắt đầu có cảm tình với một người khác giới, nhưng đó lại là người đàn ông có gia đình, có vợ và con trai lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi gọi người đó là thầy. Tôi quen thầy khi tham gia cuộc thi hoa khôi ở trường, thầy là trưởng phòng công tác sinh viên, cũng là trưởng ban tổ chức, thường xuyên theo sát chúng tôi trong suốt cuộc thi. Tiếp xúc với thầy nhiều, tôi dần dà nảy sinh tình cảm, tôi yêu thầy lúc nào không hay. Gọi người đàn ông ấy là bố chồng đã hơn 3 tháng, tôi vẫn loay hoay chưa biết phải làm gì Không biết tôi có phải loại con gái trơ trẽn không nhưng tôi gạt hết tất cả sang một bên, lao vào tấn công thầy như con thiêu thân. Năm đó, tôi đoạt giải Á khôi và người thầy đáng kính đã bị tôi chinh phục. Dù tuổi tác cách biệt nhưng tôi và thầy yêu nhau thật lòng. Chúng tôi như hai thỏi nam châm cứ hút dính lấy nhau. Ở thầy có sự từng trải, đàn ông, ở tôi có nhiệt huyết và sự mãnh liệt của tuổi trẻ. Nhớ thầy, tôi lại vờ mang tài liệu lên hỏi han, rồi lén lút gặp thầy ở quán cà phê và…. nhà nghỉ. Tôi có thể vứt bỏ mọi thứ, bỏ ngoài tai mọi dèm pha để đến bên thầy nhưng thầy thì không thể vậy, thầy không thể bỏ gia đình và hủy hoại thanh danh, sự nghiệp vì tôi. Tôi xin lỗi nếu câu chuyện của tôi làm các bạn bức xúc hay khó chịu, nhưng tôi đang mỗi ngày sống cuộc sống lén lút và tăm tối ấy, rất mong có một ai đó lắng nghe và chia sẻ nhưng lại không thể tìm đau đớn và suy sụp sau khi thầy dứt khoát chia Dân Việt Ngày thầy nói lời dứt khoát, tôi khóc như mưa, tinh thần suy sụp hoàn toàn. Tôi bỏ học gần 1 tháng, người gầy sọp, dù tìm mọi cách nhưng vẫn không thể làm thầy lay động. Tôi đau đớn và căm hận tìm cách trả thù. Và mục tiêu tôi nhắm tới không ai khác chính là con trai người đàn ông đã lạnh lùng bỏ rơi tôi. Ba tháng sau, tôi cùng H con trai thầy về nhà xin cưới, thầy tái mặt không đồng ý. Nhưng với sự cương quyết của hai đứa chúng tôi, cả hai bên phải chấp nhận tổ chức một đám cưới khá hoành tráng. Ngoài gia đinh hai họ còn có bạn bè và nhiều các thầy cô đồng nghiệp khác. Tôi đã định làm điều gì đó điên rồ trong đám cưới, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của người đàn ông tôi yêu hơn cả bản thân mình, nhìn gương mặt rạng ngời của chồng, tôi không cam tâm. Gọi người đàn ông ấy là bố chồng đã hơn 3 tháng, tôi vẫn loay hoay chưa biết phải làm gì. Tôi chỉ tính tới việc lấy con trai thầy là thầy sẽ đau đớn, suy nghĩ lại, nhưng sau đó ra sao, làm gì thì tôi lại chưa từng nghĩ tới. Ở cùng nhà, ăn cùng mâm, tôi nhận ra rằng, bố chồng vẫn còn rất yêu tôi, ông không phải loại đàn ông “vắt chanh bỏ vỏ”. Chúng tôi đã ngồi lại nói chuyện với nhau về chuyện quá khứ với tư cách 2 người tình cũ, rồi với tư cách bố chồng nàng dâu. Nhưng mọi lời nói thuyết phục của thầy vẫn không thể làm tôi cắt đứt mọi tình cảm xưa. Tôi đã thú nhận rằng tôi vẫn yêu thầy, và lấy H. chỉ mới mục đích “trả thù”. Bố chồng lặng người đi, khẽ nâng gọng kính, trầm tư một hồi. Ông xin tôi hãy thương, hãy yêu con trai ông như đã yêu ông, hãy coi ông như một người thầy, một người cha mà thôi. Tôi bật khóc, cảm giác yếu mềm và khao khát được yêu thương, tôi xin được lần cuối ở bên ông. Thế là hai người chúng tôi, bố chồng – nàng dâu, lén lút dẫn nhau vào nhà nghỉ “mây mưa” như thể đây là lần cuối cùng trong đời. Những tưởng mọi chuyện sẽ chấm dứt từ đó, nhưng từ sau hôm vào nhà nghỉ, chúng tôi lại càng muốn được gần gũi nhau hơn. Mọi chuyện như càng rối tung trong căn nhà nhỏ khi tôi nằm bên chồng mà cứ nghĩ về bố chồng. Tôi dằn vặt và đấu tranh tư tưởng lắm, nhưng mỗi khi có cơ hội là tôi lại mụ mị lao vào người tình cũ quên hết trời đất. Cảm giác lo sợ, run rẩy và bấn loạn hành hạ tôi mỗi ngày. Tôi biết, nếu cứ tiếp diễn, mọi chuyện sẽ đổ bể, tôi sẽ thành quả bom, phá tan thanh danh, sự nghiệp của chồng, bố chồng và cả bản thân mình nữa. Tôi đã sai, đáng lẽ không nên mang lòng hận thù của mình đi reo rắc lên người con trai yêu thương tôi thật lòng như H., không nên tìm cách trả thù người đã bỏ rơi tôi. Tôi đã sai khi không thể làm chủ được bản thân và tình cảm của mình để lao vào cuộc tình loạn luân không đầu không cuối này. Tôi đã sai khi không nghe lời “thầy”. Liệu một quyết định ly hôn và bỏ đi một nơi thật xa để bắt đầu lại cuộc sống mới có là sai? Tôi xin lỗi nếu câu chuyện của tôi làm các bạn bức xúc hay khó chịu, nhưng tôi đang mỗi ngày sống cuộc sống lén lút và tăm tối ấy, rất mong có một ai đó lắng nghe và chia sẻ nhưng lại không thể tìm đau đớn và suy sụp sau khi thầy dứt khoát chia Dân Việt Nguồn “Anh là ai?” Tôi càng khó hiểu “Ở một nơi sâu thảm hẻo lánh thôn quê đầy tuyết thế này, tôi tại sao lại nhất định phải biết anh chứ?” “Cô đến lão tử còn không biết?! Nhìn bộ dạng của lão tử cô cũng không biết lão tử là ai sao?” “..” Gon hổ trăng này giọng nói nam tính dễ nghe như vậy, tính tình hung bạo như vậy, còn không biết nói đạo lý, còn không nói có logic. Thấy tôi phớt lờ anh ta, anh ta trở nên không vui và hét vào mặt tôi “Lão tử là một trong bốn đại thân thú trong huyền thoại, Bạch Hổi” Tai tôi không nghe sai đấy chứ? Tai tôi không phải là xuất hiện ảo giác đấy chứ? Bạch Hổ, một trong tứ đại thần thú, cái tính cách này? “Tôi không tin, anh dựa vào cái gì chứng minh mình là Bạch Hổ, một trong bốn đại thần thú huyền thoại?” Bạch Hổ là một trong bốn đại thần thú khiến yêu tà run sợ nhất, pháp lực vô biên trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại, là vua của dã thú, sức mạnh dũng mãnh và khả năng khuất phục yêu ma trong truyền thuyết không ai sánh bằng, đã Tôn tại từ thuở sơ khai, bất tử, được mệnh danh là thần giết chóc. Nhưng đó là đại chiến thú Bạch Hổi Làm sao tôi có thể tin được răng ở nơi này, trong cái hố này, con dã thú bị trói chân này lại chính là Bạch Hổi! “Là thật, Đồng cô nương” Lục Quy đột nhiên xông ra, từ thắt lưng chuyển thành hình người, nhìn về phía Bạch Hổ “Hăn là một trong tứ đại thần thú, Bạch Hổ” Nhìn thấy Lục Quy, Bạch Hổ cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại giống như đã quen biết từ lâu “Trốn trên người con nha đầu này lâu như vậy cuối cùng không trốn được nữa rồi sao? Con rùa hôi hám” “Các người … quen biết?” Tôi chỉ vào Lục Quy rồi đến Bạch Hổ. Tôi không khỏi sửng sốt một lúc “Đừng nói với tôi Lục Quy anh là huyền cũ của một trong số tứ đại thần thứ?!” “Không phải” Lục Quy với một nụ cười vẫy tay “Tôi chỉ sống lâu một chút, cho nên mới quan biết Bạch Hổ, cô đừng thấy mồm anh ta nóng nảy, thực ra con người khá tốt, Đồng cô nương cứu anh ta đi” “Nhưng hắn là thần thú Bạch Hổi Làm sao có thể bị bây của con người trói buộc!” Tôi không tin, làm sao dám tin tôi sẽ gặp được yêu quái thú thân kỳ trong sách! “Nói đến cái này lão tử lại lên cơn! Con người các người rốt cuộc là bị làm sao vậy? Lão tử ở trong núi tuyết đi dạo thôi cũng có thể đừng bày thiên la địa võng bắt tôi không, nếu không phải là nhiều ngày không ăn nhìn thấy đồ ăn, nhất thời tham ăn, tôi sẽ bị bắt sao?Còn có trận pháp quái quỷ gì đó, trận pháp đó đặc biệt là trận pháp thời thượng cổ để bắt Xi Vưu, hiện tại tại sao lại có người biết dùng! Lão tử thật sự là sơ xuất rồi!” Bạch Hổ nói, thổi râu một cách giận dữ. Tôi đã nghe anh ta nói về trận pháp. Trận pháp… Nhà tiên tri đã từng nói rằng ngôi làng này không khỏi liên can đến Tống Lăng Phong, vì vậy cái trận pháp này… “Họ giữ anh ở đây để làm gì?” Tôi hỏi lại. “Còn có thể làm gì? Lão tử là thân thú Bạch Hổ, tất nhiên rất hữu dụng! Trong cơ thể tôi có một cỗ năng lượng mạnh mẽ. Chỉ cần hấp thu năng lượng của tôi biến thành kết tỉnh năng lượng, tôi có thể tạo ra những vũ khí mạnh mẽ. Khi đó sự cân bằng của thế giới sẽ lại bị phá vỡ, tôi sợ rằng ba cõi người, ma, âm sẽ không được ổn định. Nghĩ đến trước đây từng bảo vệ loài người chính là lão tử, nhưng bây giờ chính là lão tử lại bị loài người lợi dụng, con người, đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì” Tôi cau mày trầm tư. Sử dụng năng lượng của Bạch Hổ để tạo ra vũ khí mạnh.. Điều này rất giống phương pháp của Tống Lăng Phong, không phải lúc đầu ông ta cũng bày bố trận pháp giấu dưới dưới nhà họ Tống để hấp thu nội lực của nhà họ Tống sao? Nếu nói như vậy… những lời thừa của Những có thể tin được. “Tôi thấy vết thương ở chân của anh rất nghiêm trọng, Bạch Hổ lão huynh, để tôi buôi thuốc cho anh trước” Lục Quy nói xong định ngồi xổm xuống dùng viên bùn trên người bôi thuốc cho Bạch Hổ. “Đừng lại gần tôi!” Bạch Hủ đột nhiên duỗi chân bắn bay Lục Quy. Tôi từ phía sau bắt lấy thân hình nhỏ bé của Lục Quy, khó chịu “Tôi nói con hổ nhà anh, Lục Quy có lòng tốt buôi thuốc cho anh, anh có cần đối xử với anh ấy như thế không?” “Không phải Đồng cô nương” Lục Quy nói ngay “Bạch Hổ đang bảo vệ tôi”. “Bảo vệ anh? Anh ta vừa băn bay anh ra ngoài mà là bảo vệ anh?” Tôi rất khó hiểu. “Ngu xuẩn” Bạch Hổ măng tôi. “Sợi xích này có sức hút lốc xoáy rất mạnh. Nếu tôi chạm vào sợi xích, tôi thậm chí có thể bị trói vào sợi xích và không thể thoát ra” Lục Quy giải thích “Bạch Hổ không muốn tôi bị thu hút bởi sợi dây xích” “Còn có cách nói như vậy sao?” Tôi kinh hãi trừng mắt nhìn “Đây rốt cuộc là loại xích gì?” “Có lẽ là thi hành trận pháp” Lục Quy nói. Lại là trận pháp. Không có nhiều người trên thế giới này có thể sử dụng trận pháp kỳ dị cổ quái và mạnh mẽ như vậy, và Tống Lăng Phong là một trong số đó. “Tống cô nương, cô có thể cứu anh ấy không?” Lục Quy nhìn tôi sốt săng “Lúc đầu Xi Vưu và Hoàng Đế giao chiến, tứ đại thần thú cũng tới giúp nhân loại. Nếu không có tứ đại thần thú, nhân loại có lẽ không đánh được Xi Vưu, tính ra thì mối quan hệ giữa thân thú và ông Chuyên khá tốt, cũng đã từng là chiến hữu, có thể nể mặt tôi và ông Chuyên và tôi, cứu Bạch Hổ ra được không?” “Lão tử cần cô ta cứu sao?! Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng cô ta thế này, cô ta cứu được lão tử sao?!” Bạch Hổ bóp mạnh đầu suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn thấy một tia hy vọng và nỗi buồn vô tận trong mắt Bạch Hổ. Anh ta hắn là rất buồn, anh ta đã giúp đỡ nhân loại rất nhiều mà bây giờ lại lâm vào số phận như vậy, bị nhân loại xiêng xích không ngừng bị hấp thu năng lượng, anh ta không muốn nhân loại hấp thu năng lượng của mình, lại vẫn lưu luyến thế gian không muốn chết, trong cái hố sâu thảm này hằng đêm bị suy nghĩ của mình dày vò, có lẽ rất đau khổ. “Làm sao để cứu anh ta?” Tôi hỏi Lục Quy. Bạch Hổ bất ngờ nhìn tôi, hai mắt sáng lên, nhưng miệng vân nói “Thôi đi, chỉ là con người thấp bế mà thôi, không thể phá vỡ ma lực của sợi xích này.” “Đồng cô nương, để cứu anh ấy, cô cần phải cắt bốn sợi xích này, nhưng pháp thuật trên bốn sợi xích này rất mạnh, rất có thể sẽ phản kích lại. Có thể chính cô sẽ bị thương, hoặc là không thể cắt đứt được chút nào, nhưng tôi tin cô” Lục Quy vân nhìn tôi “Tống cô nương dùng mọi loại mưu hèn, nhất định có thể cứu được anh Bạch Hổ” Cái gì mà bảo tôi dùng mưu hèn? Tôi đây gọi là trưởng thành được chưa? “Được, để tôi thử xem” Tôi lấy ra kiếm trảm thi “Lục Quy, lùi ra sau, Bạch Hổ, mi đả thương anh, đừng trách tôi.” Bạch Hổ nhìn tôi một cái, rồi nói “Nếu cô có thể cắt đứt dây xích, tôi sẽ đưa cô ra khỏi hố này.” “Được rồi, thỏa thuận vậy đi!” Tôi mỉm cười, sau đó lông mày ngưng tụ lại. Kiếm trảm thi sáng lên màu trắng dưới câu thân chú của tôi, tôi vung thanh kiếm trảm chỉ và chém mạnh vào một trong những sợi xích. Bùm! Tiếng động lớn không làm đứt được sợi xích, bùa chú trên sợi xích bật lại sau đòn tấn công của tôi, và lưỡi kiếm chém vào tôi, tôi liên né sang một bên, lưỡi kiếm đập vào tường, để lại một dấu vết sâu. Có lẽ khi kể ra câu chuyện này tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bao năm qua tôi đã giữ nó trong lòng không nói ra bởi tôi sợ. Có lẽ tôi sẽ phải sống trong sự dày vò cả đời khi một một câu hỏi cứ ám ảnh tôi. Liệu con trai tôi có phải là con trai của chồng tôi hay là giọt máu của bố chồng quá cố? Có lẽ khi kể ra câu chuyện này tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bao năm qua tôi đã giữ nó trong lòng không nói ra bởi tôi sợ. Có lẽ tôi sẽ phải sống trong sự dày vò cả đời khi một một câu hỏi cứ ám ảnh tôi. Liệu con trai tôi có phải là con trai của chồng tôi hay là giọt máu của bố chồng quá cố? Tôi năm này 28 tuổi còn chồng tôi là 26. Chúng tôi là dân miền trung nghèo nàn, học ít nên sớm xa rời quê hương vào nam làm ăn khi mới 18, đôi mươi. Ngẫm cảnh xa quê khổ cực nhưng con người miền Trung kiên cường ý chí nên chúng tôi luôn nỗ lực phấn đấu tích góp để gửi tiền về quê cho bố đang xem Bô chong va con dauTôi gặp anh trong một ngày mưa Sài Gòn, nhanh chóng chúng tôi làm quen và đem lòng yêu nhau. Thấm thoắt cũng được 3 năm, chúng tôi về ra mắt bố mẹ hai bên xin cưới. Bố mẹ tôi thấy con gái đã ngoài 20, lại gặp được chàng rể cùng quê hiền lành tốt tính nên đồng ý. Tôi khấp khởi chờ ngày về gặp bố mẹ chồng để bàn chuyện đại ngờ, bố mẹ anh trẻ hơn tôi nghĩ. Ấn tượng của tôi, lần đầu nhìn thấy bố anh là ông ấy rất đẹp trai, hiền lành và có nét phóng khoáng hơn anh. Bố anh làm nghề may mặc còn mẹ anh làm nội trợ cho một trường cấp tôi bố mẹ anh rất vui, họ đồng ý để chúng tôi đi lại và định tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, để chúng tôi sớm ổn định công việc rồi tính kế làm mấy chốc chúng tôi thành vợ thành chồng lúc đó tôi 23, chồng tôi 21 tuổi. Những ngày đầu tiên về nhà chồng tôi thấy mọi thứ thật yên bình. Nhưng rồi, thời gian qua đi sống với nhau cũng có một số va chạm nhỏ, điều đó không làm tôi bận tâm bằng những cái nhìn của bố chồng dành cho sự quan tâm thái quá của ông ấy khiến tôi sống e dè, nhiều lúc tôi không nghĩ đó là bố mà là một người đàn ông trung niên đang tràn đầy sức trẻ. Bố chồng tôi cũng lấy vợ từ năm 18 tuổi và sinh ra chồng tôi. Tính đến thời điểm này ông mới ngoài 40. Nhìn chồng tôi và ông đi với nhau, nhiều người cứ ngỡ là anh mới kể đến người mẹ chồng của tôi. Bà lấy chồng năm 19 tuổi. Mẹ chồng tôi tuy ngoài 40 nhưng vẫn trẻ đẹp và ăn diện như một thiếu nữ. Bà rất thích được khen trẻ và đẹp nhất nhà, có lần có người hàng xóm tới chơi lỡ miệng khen tôi xinh hơn mẹ chồng. Thế là bà giận tôi ra dừng lại ở giận, bà tìm cớ mắng nhiếc tôi, những lúc đó thấy tôi khóc, bố chồng tôi lại là quân sư hòa giải an ủi tôi. Còn chồng tôi thì cứ cười khúc khích khiến tôi càng thêm bỏ ra bờ ao ngồi một mình, một lúc sau nghe tiếng bước chân tưởng chồng ai ngờ lại là bố chồng tôi. Ông ấy đúng là người tâm lý hết an ủi động viên, bố chồng tôi còn đọc thơ cho tôi nghe. Và tôi cảm giác ông như đang trẻ việc trong nhà gần như bố chồng tôi đảm đương hết, từ hôm lấy vợ chồng tôi sinh ra tính lười biếng suốt ngày theo bạn rong chơi, đàn đúm chẳng đoái hoài gì tới tôi nữa. Lấy vợ được hơn 1 năm, chồng tôi xin phép bố mẹ theo xe Bắc - Nam kiếm tiền theo hội bạn. Thế là bố mẹ chồng tôi đồng ý. Tôi cũng xin phép vào Nam làm ăn tiếp, nhưng vì sợ phận gái xa chồng nhiều vấn đề phát sinh, mẹ chồng tôi nhất quyết ngăn vò võ ở nhà đợi chồng, mẹ chồng tôi đi làm cả ngày tối mới về để mặc tôi và bố chồng tự xoay xở mọi thứ. Tôi thực sự lấ làm ái ngại vì tình huống này. Nhà bố mẹ chồng tôi không có ruộng vườn, chỉ có mỗi chiếc máy khâu làm công cụ kiếm tiền vì thế tôi theo ông học may. Những ngày ở nhà với bố chồng tôi thấy mình yêu đời hơn, tôi nghĩ ra nhiều món ăn để cùng làm với ông. Tôi thích chưng diện những bộ quần áo mà ông thêm Vụ Hạ Giàn Khoan 981 Mới Nhất Thế Giới Ra Biển Đông, Vụ Hạ Giàn Khoan Hải Dương 981Những lần chồng tôi về, luôn có những đêm ân ái. Vì phòng chúng tôi ở cạnh phòng bố mẹ chồng, nhiều lúc tôi rất ngại. Tôi cố gắng kiềm chế để không phát ra một tiếng động gì, vì tôi không muốn ông biết tôi đang “làm tình” với nhớ, có lần bố chồng tôi hỏi, chồng tôi có nhẹ nhàng khi làm chuyện đó với tôi không. Nhưng tôi không dám nói thật với ông rằng chồng tôi chẳng ý tứ gì lúc nào cũng ầm ầm như một kẻ thiếu thốn, dù chúng tôi ân ái rất đều tôi về rồi lại đi, chỉ còn mỗi tôi ở nhà với ông bà. Một chiều thứ 7 mẹ chồng tôi xin phép ông vào nam theo đoàn trường đi du lịch 2 tuần hè, thế là chỉ còn lại hai chúng tôi với đây, tôi với ông cùng học may, làm việc rất thoải mái nhưng những ngày vắng mẹ chồng mọi thứ trở nên ngượng ngùng hơn, kể cả những cái chạm tay. Một buổi chiều trời mưa rất to, khi tôi đang trong phòng tắm, bất chợt mất điện. Tôi sợ quá hét ầm lên, lúc đó đột nhiên cửa mở một bàn tay ôm đúng ngực làm tôi giật mình. Và rồi cơ thể một người đàn ông trung niên choàng vào ôm lấy tôi. Đó là bố chồng không hiểu vì sao tôi không hét lên mà tôi chỉ run, rồi những cái hôn vội vã, thèm khát làm tôi rát cổ họng. Tới giờ tôi không lý giải được vì sao giây phút đó lại mãnh liệt tới như vậy, tôi như cào cấu vào người ông ấy. Còn ông ấy chỉ biết thở vội, thở gấp vì được thỏa mãn tôi – đứa con dâu lăng chỉ có hôm đó, mà những ngày tiếp theo tối nào chúng tôi cũng làm việc đó trên chính giường của vợ chồng tôi. Ông ấy nói, ông ấy rất ân hận nhưng không thể kiềm chế được bản thân. Ông ấy chỉ muốn chạm vào tôi, sở hữu vợ của con trai mình. Rồi chúng tôi cùng mẹ chồng tôi trở về mọi thứ lại trở lại như xưa. Còn tôi và chồng tự dưng cũng lạnh nhạt. Tôi không còn cảm hứng khi ân ái cùng chồng tôi, anh ấy tự làm, rồi tự vui. Những lúc đó, tôi chỉ nghĩ tới cơ thể rắn chắc của bố chồng, bờ vai đó thật ấm áp. Có lẽ tôi đã đi quá giới hạn? Phải chăng tôi đã yêu bố chồng hơn chồng?Tôi xin phép bố mẹ chồng về nhà mấy hôm thăm bố mẹ đẻ, nhìn ánh mắt bố chồng lưu luyến tôi không tài nào hiểu được tâm trạng của mình. Tôi thấy xấu hổ, tội lỗi và muốn chạy trốn khỏi những suy nghĩ quái gở đang bủa vây lấy tôi. Ở nhà bố mẹ đẻ được hai ngày, vì quá nhớ ông bố chồng nhớ những lời nói ấm áp, những cử chỉ điệu bộ dạy tôi học may nên tôi vội vàng quay lại căn nhà nghiệt ngã thấy ông tôi chạy vội vào phòng ngồi một góc và ông cũng đi theo, ôm ghì lấy tôi, tay ông lạnh quá. Tôi đặt bàn tay đó vào bầu ngực đang nóng hổi, rồi đặt vào cổ tôi. Ông giật phăng cúc áo tôi và hôn tới tấp. Cứ thế chúng tôi lại lao vào nhau, như những người tôi nhớ đó là lần cuối chúng tôi bên nhau. Sau hôm ấy, ông vĩnh viễn rời xa tôi vì tai nạn trên đường cao tốc sau khi đi lấy vải. Từ đó, tôi không còn gặp ông nữa. Đám tang hôm đó, tôi khóc như thể ngày tận thế. Tôi đã kiệt sức vì thương nhớ. Mọi người cứ nghĩ tôi là nàng dâu hiếu thảo, nào ngờ đâu tôi đang khóc cho người tình – mà số phận nghiệt ngã đưa chúng tôi đến với nhau. Năm đó, tôi 25 tuổi và tôi đang mang trong mình một giọt máu của một trong hai người đàn ông đây, con trai tôi đã 3 tuổi nhưng chưa một ngày nào tôi sống trong sự thoải mái. Bởi câu chuyện tình lăng loàn, ngang trái khiến tôi day dứt. Chồng tôi từ ngày bố mất đã trở nên tu chí làm ăn, anh càng yêu thương tôi hơn khi đứa con của chúng tôi chào thấy có lỗi với chồng, với mẹ chồng, tôi ghê tởm bản thân. Có lẽ tôi sẽ phải sống trong sự dày vò cả đời khi một một câu hỏi cứ ám ảnh con trai tôi có phải là con trai của chồng tôi hay là giọt máu của bố chồng quá cố?CÔNG TY LUẬT THÁI AN Chuyên gia trong lĩnh vực hôn nhân gia đình với các dịch vụ Tư vấn kết hôn Tư vấn ly hôn đơn phương có tranh chấp tài sản và tranh chấp con cái Tư vấn ly hôn thuân tình Tư vấn ly hôn có yếu tố nước ngoài Đội hình leicester city 2015Lens mắt màu xám khóiVina giầy tại hà nộiÁo khoác nữ cá tính Bạn đang đọc truyện Chồng Ma Của Em của tác giả Nhất Lộ Hoan Ca. Mẹ đẻ bỏ thuốc tôi, ép tôi phải ở bên tên ngốc, đúng lúc tôi sắp thất thân thì tên ngốc đột nhiên chết tức tưởi, sau đó bị ma nhập. Để giữ lại sự trong trắng, tôi làm một cuộc giao dịch với ác ma, từ đó…“Anh không giữ chữ tín! Chẳng phải anh đã nói sẽ không đụng vào tôi rồi sao?”“Cô tin một con ma?” WARNING thụ có ngực, loạn luân, bỏ não. Hôm nay là ngày động phòng của Diệp Ý Luân cùng Đào Hi Hoa. Cả hai yêu nhau hai năm rồi xin cưới, được gia đình chấp thuận liền chọn ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới. Đào Hi Hoa mở cửa phòng, mình đỡ Diệp Ý Luân loạng choạng lên chiếc giường tân hôn rải cánh hoa hồng đỏ thẫm. Hai người vẫn còn mặc hai bộ vest chú rể được cắt may tỉ mỉ, Diệp Ý Luân vận vest đen còn Đào Hi Hoa vận vest trắng. Hai người dù đều là con trai nhưng kì lạ, đứng cùng nhau trông xứng đôi vô cùng. Đào Hi Hoa khó chịu, tháo cái nơ thắt ở cổ áo mình xuống. Bộ vest trắng lịch thiệp bó chặt cơ thể mềm mại của cậu, khiến cậu nãy giờ tiếp khách phải giả vờ cười niềm nở mệt muốn chết. Đào Hi Hoa vò tung mái tóc của mình. Cậu nhìn chồng mình nằm trên giường mắt nhắm lờ đờ, cậu biết y hôm nay bị mọi người mời rượu đến say tí bỉ không biết gì. Đêm nay chỉ có nước là cậu chủ động thôi. Nghĩ đến thấy cũng có đôi chút tuột hứng, nhưng bản chất Đào Hi Hoa dâm tiện từ trong xương. Trời còn ban tặng cho cậu một cái bướm dâm loàn, gần hơi đàn ông là liên tục chảy nước đến ướt cả quần lót. Nhưng Đào Hi Hoa chưa từng lên giường với ai, dù đó là Diệp Ý Luân. Không phải cậu không muốn làm, mà là Diệp Ý Luân cứ mỗi lần kiếm cớ, lúc là anh mệt, lúc là anh không khỏe, lúc là đợi hai mình kết hôn hợp pháp rồi thì làm. Đào Hi Hoa dù dâm cỡ nào nhưng cũng không muốn cắm sừng bạn trai. Nay là đêm tân hôn, Đào Hi Hoa nghĩ thầm trong bụng, hôm nay phải chịch cho bằng được! Đào Hi Hoa tức tốc cởi đồ Diệp Ý Luân. Giữa chừng cởi tới quần Diệp Ý Luân thì bất chợt, tay cậu bị tay y nắm chặt. Rồi cậu nghe hắn lèm bèm nói gì đó "Hi Hoa.. đừng em..." Đào Hi Hoa nghe Diệp Ý Luân kêu đừng liền cảm thấy bực mình, động tác trên tay càng mạnh hơn, cậu gắt gỏng "Đừng cái gì mà đừng, cưới nhau rồi, giờ không chịch thì chừng nào chịch nữa!" Diệp Ý Luân bắt đầu cự quậy thân mình, tay y vẫn nắm chặt lấy tay Đào Hi Hoa. Giọng y do say mà nhừa nhựa, nấc cục liên tục "Anh, hức... anh lên... hức, không được..." Đến lúc này, động tác trên tay Đào Hi Hoa mới triệt để ngưng lại. Cậu chững lại vài giây. Cái gì là lên không được? "Anh nói cái gì? Anh lên không được? Anh liệt dương mà cũng đòi cưới tôi sao? Mẹ nó, không ngờ tôi đợi anh đến hôm nay để biết được là thằng chồng mình nó bị liệt dương!" Đào Hi Hoa hét ầm lên. Cậu tức đến đỏ mặt. Thời gian mình nhịn nhục chờ Diệp Ý Luân lâu như vậy, rốt cuộc đến đêm tân hôn thì nghe chồng mình nói là nó bị liệt dương. Còn gì trớ trêu hơn nữa? Đào Hi Hoa leo khỏi người Diệp Ý Luân định bỏ ra ngoài thì bị Diệp Ý Luân giữ lại. "Em... đi đâu? Lên giường ngủ với anh.."

bố chồng ma mãnh